Về Suối Giàng uống trà Shan Tuyết

13 lượt đã xem

          Văn Chấn sương thơm đẫm bàn tay

          Trà cổ thụ bạt ngàn hút tầm mắt

     Sáng nay ông Vĩnh Khá dẫn nhóm Lâm lão đến thăm một gia đình đang sở hữu một khoảng rừng cây trà cổ thụ ở xã Suối Giàng B.

Gió thật nhiều, tưởng chừng như luồn vào trong vách những ngôi nhà gỗ ven đường, gió đẫm sương và hơi lành lạnh, gió thơm mát hương núi rừng dìu dịu, nắng lấp loáng treeng những chiếc váy xòe bông sặc sỡ như những cánh bướm khổng lồ.

– Đến rồi anh Hai, chủ nhà này là cặp vợ chồng làm chè nổi tiếng nhất Tây Bắc đấy! Chèn Shan Tuyết của họ làm ra thất thơm ngon, em vẫn thường đặt chè ở đây mang biếu bạn bè.

– Ồ, đúng là những cây trà cổ thụ kỳ vĩ như những bức ảnh chú chụp gửi về cho anh!

Những cây chè Shan Tuyết kỳ vĩ

Những cây chè Shan Tuyết kỳ vĩ.

– Dạ, đúng là những cây trà này đó anh Hai! Sáu cây trà cổ này được mệnh danh là sáu cây trà Tổ của Suối Giàng, tuổi thọ mỗi cây khoảng chừng từ 500 đến 700 năm!

– Quý quá! – Lâm lão cất tiếng khen.

– Chút nữa anh và cháu sẽ được gặp trực tiếp người hái và sao chè này.

– Ông Chín ơi, cây trà cao như vầy làm sao hái được hả ông?

– Người dân tộc Mông mang gùi và leo lên cây hái con ạ! Họ hái búp chè rất thành thạo, chẳng mấy chốc là đầy cả gùi!

Nghe nói chuyện râm rạn ngoài sân, một người thanh niên dân tộc mở cửa căn nhà gỗ bước ra.

– Chào chú Tuân, lâu quá tôi không đến thăm chú! Hôm nay có sẵn ông anh ở Sài Gòn về chơi nên tôi dắt đến giới thiệu vườn chè nhà chú.

– Cháu chào các bác ạ, sáng nay trời gió quá nên cháu đóng cửa cho đỡ lùa, xin mời tất cả vào nhà uống bát chè cho khỏe!

Sau mấy lời chào hỏi nhau mọi người đã vào trong ngôi nhà thấp bốn vách đều là gỗ, kể cả mái lợp cũng bằng gỗ!

– Mái lợp bằng gỗ luôn hả ông? Hoa nhi cầm tay ông Vĩnh Khá hỏi.

– Bằng gỗ Pơ-mu đó con! Gỗ Pơ-mu làm vách và lợp mái có mùi thơm thoang thoảng lại có tác dụng chống mối mọt nữa.

– Lần đầu tiên con thấy!

Vợ chủ nhà, một phụ nữ dân tộc xinh xắn như bông hoa, tóc dài kẹp ngang lưng, gương mặt đẹp có đôi mắt như biết cười, vừa pha xong ấm trà mang ra mời khách.

– Cháu chào bác Chín, chào tất cả mọi người ạ!

– Chào cháu, nhà cháu có mấy cây trà cổ thụ quý quá! – Lâm lão nói.

– Dạ, của tổ tiên để lại ạ! Lúc trước nhiều lắm, có những cây trà hai người ôm quanh thân không hết! Dạo sau này mối đất xông lên ăn ruỗng ruột cây từ bên trong nên bị chết đi một ít, tiếc lắm!

– Mời mọi người uống chè ạ! – Anh Tuân rót chè ra các chén nhỏ, chè tỏa khói thơm lừng, nước màu xanh trong nhìn là đã cảm giác rất ngon.

Chén Bạch Shan Việt thuần khiết

Chén Bạch Shan thuần Việt.

Hoa nhi thông thả uống từng ngụm nhỏ. Nàng đã từng uống trà Shan Tuyết rất nhiều lần ở rất nhiều nơi nhưng cảm giác thú vị và bình an thì không nơi nào giống ở đây được. Núi rừng yên lặng, trà giả đổ bóng nắng ngoài sân, vách gỗ tỏa hương nhè nhẹ, đôi mắt em bé con chủ nhà trong veo như hai giọt nắng, chiếc kèn treo trên vách nhìn mộc mạc mà hay hay!

– Chị ơi, sao chè lại thơm nhiều và xanh trong vầy hả chị?

– Mình hái chè lúc sáng sớm, lá chè đọng sương, búp chè còn ngậm hương chưa bị nắng làm mất mùi thơm rồi đem sao ngay em ạ.

Búp chè tươi Shan TuyếtBúp chè tươi Shan Tuyết được thu hoạch sớm mai.

– Cực quá hả chị! Chị kể em nghe cách chị sao chè được không ạ?

– Có gì đâu mà không được em!

– Cô Xá cười tươi rói uống một ngụm trà rồi nói:

– Sau khi chè hái sớm xong thì cho ngay vào chảo để sao liền chứ không được để lá chè khô. Sao một lúc trên chảo, mình phải thử xem đã héo chưa.

– Làm thế nào để biết chè héo hả chị?

– À. Mình dùng tay bẻ thử đọt chè đang sao, nếu nó gãy ngang thì chưa được phải sao tiếp, nếu nó không gãy mà mềm dịu trên đầu ngón tay thì mình sẽ đổ xuống chiếu để vò.

– Vò từng nắm trên tay hả chị?

– Không đâu, vò thế lá chè không xoăn mà lại còn bị nát. Mình dùng hai tay vửa đày vừa nhồi chè trên chiếu. Chè đã sao héo sẽ khó gãy lắm em ạ, vò đúng cách búp chè sẽ xoăn lại thật đẹp. Sau khi vò xong mình lại cho lên rây sàng bỏ các cánh trà vụn đi rồi lại bỏ vào chảo sao tiếp.

– Sao lần này nữa là xong hả chị?

– Chưa đâu! Vừa sao vừa vò trên chảo một hổi lại đổ ra chiếu vò y như lúc nãy!

– Rồi chị cũng sàng rồi tiếp tục sao nữa hả chị?

– Đúng rồi em! Chị làm đi làm lại mất nửa ngày mới được hơn cân chè Shan Tuyết thơm và giòn tan như vậy.

Bạch trà Shan Tuyết tuyệt phẩm

Tuyệt phẩm Bạch trà Shan Tuyết.

– Cực chị ha! Nhưng chè chị làm ngon quá! Em uống vào tan cả mệt nhọc buổi đi đường!

– Bởi thế mà có người gọi chè Shan Tuyết Suối Giàng là chè năm cực đó con! – Ông Vĩnh Khá nói.

– 5 cực là gì? Tại sao lại gọi vậy hả ông Chín?

– “Cực khổ, cực ngon, cực đẹp, cực sạch và cực đắt”!

– Ông Vĩnh Khá vuốt râu cười sảng khoái.

– Ôi, hay quá! – Hoa nhi lại uống tiếp một ngụm trà.

– Chị dắt em đi xem chè nhé! – Giàng Thị Xám nắm tay rủ Hoa nhi đi.

– Dạ, em thích lắm! Con đi với chị Xá ông nhé!

– Con đi chơi đi. Ông ở đây nói chuyện với ông Chín và chú Tuân.

Rừng chè buổi xế trưa mà vẫn không nóng chút nào, chim kêu ríu rít, thân chè phủ đầy địa y mốc trắng.

– Tận mắt thấy những lá chè Shan Tuyết ở đây em mới thật sự ngưỡng mộ! Lá to, bản lớn, phiến dài lại dày và xanh mướt! – Hoa nhi trầm trồ bên nhánh trà cổ thụ.

– Vì thế mình mới làm được loại chè ngon nổi tiếng em ạ. Hồi trước vợ chồng mình chưa làm chè thì trồng ngô, sắn, lúa nhưng từ khi được ông, bà ngoại chia cho 1000 mét vuông rừng khoảng 800 gốc chè cổ thụ thì vợ chồng mình chuyển sang làm chè luôn, không làm rẫy nữa.

– Chị trồng lúa và ngô nữa hả chị? Vậy chị có biết làm rượi ngô không?

– Có chứ! Mình nấu nhiều rượi ngô lắm! Đàn ông ở bản hay uống rượi ngô, gặp nhau cũng hay mời rượi ngô mà!

– Vậy chị và anh Tuân có đi chợ phiên rồi anh Tuân say rượi ngô nằm trên ngựa để chị dắt về không? – Hoa nhi cười tinh nghịch hỏi chị Xá.

– Vợ chồng mình có đi chợ phiên chứ! Nhưng anh Tuấn chưa say đến nỗi nằm trên lưng ngựa về đầu. Chị Xá cười long lanh đôi mắt đẹp.

– Mà sao em biết những chuyện ấy? – Xá hỏi.

– Em đọc sách ấy mà!

– Hoa nhi xinh đẹp thế này nếu em ở đây là em đã bị trai bản bắt vợ rồi đấy!

– Bắt vợ là sao hả chị?

– Là con trai thích cô nào thì hẹn gặp hoặc rình rồi bắt đem về nhà luôn. Hôm sau mới qua nhà cô gái thưa với bố mẹ cô gái là mình đã bắt con gái họ về làm vợ!

– Vậy không làm đám cưới hả chị? – Hoa nhi ngạc nhiên.

– Làm chứ! Bắt vợ xong năm, mười năm sau khi nào đủ tiền thì làm đám cưới mời cả bản dự.

– Hi hi…vậy chị có bị anh Tuân bắt không?

– Có chứ sao không! Hồi đó ảnh hẹn mình gặp nhau nói chuyện rồi vác lên vai chạy về nhà! Bố mẹ mình buồn khóc vì mình còn nhỏ, nhưng lại mừng vì mình có nơi có chỗ đoàng hoàng!

– Mai em về thôi! – Hoa nhi le lưỡi.

Hai chị em cười vang khoảng rừng chè, tiếng cười trong veo làm giật mình một con sóc nhỏ chạy vọt hút vào vòm cây.

Xá đưa Hoa nhi đến một vạt đất cao chỉ cho Hoa nhi thấy một vùng chè cổ thụ xanh rì hút tầm mắt.

– Chè nhà mình đó, năm nay không có nhiều sương muối chắc mình sẽ thu hoạch được nhiều hơn năm rồi. Em lên đợt này đang lứa chè Xuân ngon nhất trong năm đấy!

– Ngon nhất hả chị?

– Ừ, búp chè Shan hái tháng tư to tròn phủ đầy lông tơ trắng muốt như ngậm tuyết, hái xong mang về nhà thơm ngát luôn. Chị làm chè đã lâu mà mỗi mùa Xuân hái chè vẫn mê mẩn như ngày đầu em ạ.

– Em nghe chị kể cũng mê!

– Em không biết đâu, rừng chè cổ thụ vào Xuân thơm lắm! Sáng sớm ra rừng chè sương thấm ướt cả tóc, đưa tay lên vuốt tóc bàn tay cũng thơm luôn! Sương thơm làm mình tỉnh táo và yêu đời lắm!

– Hay quá chị ơi!

– Đôi khi mình mê hái chè cho xong kịp tránh lúc nắng lên cao cũng mệt và khát nước lắm! Nhưng lúc đó mình hái quả chè cắn vỡ ra, ở trong quả có vài giọt mật chè có tác dụng giải khát kỳ lạ! Mật chè chát nhẹ, ngọt lâu làm cổ họng tiết ra nước bọt như lúc mình uống bát chè ngon nhất ấy!

– Ôi, chị ơi! Em cũng muốn thử một giọt mật chè! – Hoa nhi nài nỉ.

– Để mình hái cho.

Xá nói rồi ngắm nghía một cây chè cao vừa phải, cô trèo lên rất dễ dù mặc chiếc váy xòe hoa. Xá hái mấy trái chè xanh thẩm xuống cho Hoa nhi., giục Hoa nhi cắn thử.

– Ngọt và thơm nữa chị! Đúng là y như loại nước trà tuyệt hảo nhất! Em cảm ơn chị đã chỉ cho em một phương pháp giải khát khi đi rừng chè mà không mang theo nước uống.

Chỉ vài giọt mật trong trái trà thôi mà hương vị thật kỳ diệu!

Buổi chia tay ở nhà vợ chồng Giàng Thị Xá thật vui và cảm động. Lâm lão mua mấy cân chè Shan Tuyết mùa Xuân. Hoa nhi tặng chị Xá cây kẹp tóc hình chim phượng, ông Vĩnh Khá tặng chủ nhà mấy gói thuốc cảm làm bằng cây rừng. Ai cũng vui vì được gặp một gia đình vừa có tài lại vừa có tâm với cây chè cổ thụ. Nghành chè Việt Nam sẽ khởi sắc biết bao nếu có những người như anh Tuân, chị Xá. Những người dân tộc yêu chè!

Nguồn – Tác giả:
Bốn Mùa Trà Rượi Nước Hương – Viên Trân.